truyện yêu giả làm thật

Giả yêu làm thật (Yêu giả thành thật) Bạn chấm truyện được mấy điểm! Tác giả: Thánh Yêu. Thể loại: Ngôn tình, Ngược. Trạng thái: Full. Cô tên là Phó Nhiễm, tên của anh là Minh Thành Hữu. ( 有 - Hữu ) ( 染 - Nhiễm ) Hữu Nhiễm, cấu kết Minh Tam thiếu nói, tên của "Giả Yêu Làm Thật" của tác giả Thánh Yêu có cốt truyện viết về tình yêu và cuộc hôn nhân của hai nhân vật chính Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm. Cuộc đời của Phó Nhiễm thực là một bi kịch đến đau lòng người. Giả Yêu Làm Thật. Chương 155. x. Màu nền Trùm Truyện - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc như truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, GIẢ YÊU THÀNH THẬT - Review Truyện #ReviewGIẢ YÊU LÀM THẬT Tên khác: Nhất NiệmTác giả: Thánh Yêu.Thể loại: Hiện đại, hắc bang, hào môn, cường thủ, […] free hookup sites 2020 best free hookup site like craigslist free hookup now apps best free hookup sites for men free hookup edmonton free hookup Giả Yêu Làm Thật. Thể loại: Ngôn Tình. Tác giả: Thánh Yêu. Số chương: 225. FULL. Chương mới nhất: Phiên Ngoại 35 End. Cập nhật cuối: 7 năm trước. Cô tên Phó Nhiễm, hắn gọi là Minh Thành Hữu. Hữu Nhiễm kết hợp lại là cấu kết. . . Site De Rencontre En Ligne Gratuit Pour Ado. Phần 7 Minh Thành Hữu đưa cô vào trong tiệm tùy tiện chọn một đôi giày, Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo, lúc trở lại Y Vân Thủ Phủ đã gần đến rạng sáng. Minh Thành Hữu đem xe lái vào trong ga-ra, may mà Lý Vận Linh đã trở lại chỗ ở của mình, bằng không lại phải nghe một trận càu nhàu. Phó Nhiễm không nghĩ lực tay người đàn ông này to lớn như thế, cho đến lúc trở về phòng, chân trái vẫn còn mơ hồ thấy đau, dấu đỏ hình bàn tay tại vì da thịt trắng nõn nên thấy càng rõ ràng, cô khập khiễng, chỉ thấy lúc ra cửa Minh Thành Hữu tiện tay sau khi vứt trên mặt đất bộ quần áo kia đã không thấy đâu, xem ra Tiêu quản gia động tác rất nhanh. Minh Thành Hữu tiện tay cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bao thuốc lá cùng cái bật lửa bạch kim một đường bị ném lên trên tủ đầu giường, tay trái anh nhẹ gối sau đầu, tay phải vượt qua ra ngoài mép giường “Này, em rời đi Phó gia lúc thật là sớm, bọn họ không có lưu em lại dùng cơm?” “Thấy anh không có cùng tôi cùng nhau trở về, lưu tôi làm cái gì?” Phó Nhiễm đứng thẳng ở phía trước cửa sổ. Minh Thành Hữu cười ra âm thanh yếu ớt. “Trong lời nói đầy ý tứ châm chọc, hàm xúc thật là nặng, nói cho cùng tôi chỉ có thể coi là nửa con rể, em có thể coi là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.” Phải không? Phó Nhiễm lơ đãng chớp mắt, cô nhớ tới lúc trước đã từng kêu tên cô gái Phó Ứng Nhụy, nhìn danh xưng này thật tốt. Bình thường nếu không phải vận mệnh không thay đổi, trên đời này cô sẽ được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay. “Có thể đổi lại đề tài không?” Phó Nhiễm nói xong, ngồi vào bên kia mép giường, vào chỗ của mình. Minh Thành Hữu giơ chân lên, nhẹ đá bên eo cô. “Này!” Phó Nhiễm toàn thân dính mồ hôi, nghĩ đứng dậy đi tắm rửa. “Tôi đói bụng, vào phòng bếp làm cho tôi chút gì ăn.” Không hổ là Minh Tam thiếu, nói chuyện đều thể mệnh lệnh giọng điệu có tiền. “Lấy cho anh chút ít điểm tâm đi.” “Không cần, tôi không ăn thực phẩm không có dinh dưỡng.” Phó Nhiễm đi vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm áp vừa phải, nước trôi xuống đến toàn thân, cũng có thể là lạnh quá lâu, trong nháy mắt cô có cảm giác nóng lạnh vây quanh, da thịt yếu ớt mờ mịt ửng hồng, trong phòng tắm to hơi nước ngưng tụ bốc lên, ngay cả tầm mắt đều thấy mơ hồ. Cô đứng ở trước gương đem đầu tóc sấy khô, trước ngực chỉ dùng khăn tắm màu trắng bó chặt, còn chưa kịp mặc đồ ngủ, mặt kính giống như không cần bàn vẽ điêu khắc, Phó Nhiễm duỗi ngón tay ra, ở trên gương viết hai chữ. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, cô nhìn chằm chằm hai chữ kia suy nghĩ xuất thần. “Rầm rầm rầm –” Tiếng đập cửa truyền đến. “Xong chưa?” “Lập tức xong rồi đây.” Phó Nhiễm lập tức thu hồi suy nghĩ. Minh Thành Hữu phát ra tiếng khẽ nguyền rủa, cũng không biết đang nói gì, Phó Nhiễm bàn tay mới vừa chạm đến y phục trên kệ, liền trơ mắt thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, khăn tắm vén lên đã bị cô mở ra, Phó Nhiễm cả kinh vội vàng vòng lại trước ngực. “Anh vào bằng cách nào?” Minh Thành Hữu lơ đễnh xem xét Phó Nhiễm, tầm mắt ánh mắt của hắn rơi đến trên cửa, “Anh có chìa khóa dự phòng?” Minh Thành Hữu vừa đi, hai tay liên tục không ngừng cởi nút áo. “Đây là nhà tôi, tôi muốn cái gì chứ? Chớ đề phòng kẻ háo sắc giống như đề phòng với tôi, cùng em ngủ trên một cái giường cũng không đụng đến em, huống chi là ở đây…” Hắn cởi áo sơ mi ra, chợt lại nghĩ tới điều gì quay đầu lại. “Đúng rồi, tôi còn nhớ điều em nói với mẹ, có phải thật vậy hay không em đã cùng người khác đã làm tại phòng tắm?” Phó Nhiễm ôm lấy y phục đi ra ngoài. “Tôi đi lấy đồ ăn!” Cửa đóng sầm lại. Minh Thành Hữu cởi bỏ dây lưng, tầm mắt đột nhiên lướt qua gương, Phó Nhiễm lưu lại chữ này đã lộ vẻ mơ hồ, phần đuôi hơi nước hóa thành giọt nước, đang uốn lượn nối tiếp nhau mà rơi xuống. Hắn nhịn không được đến gần, trong miệng lẩm bẩm. Ca ca. Người đàn ông mắt nhìn tinh tường, mặc dù hắn đối với chuyện cùng Phó Nhiễm đính hôn không để bụng, nhưng cô là con gái duy nhất của Phó gia, việc này hắn vẫn biết. Cái này nói ca ca là chỉ ai? Chuyện với ca ca? Con ngươi Minh Thành Hữu đột ngột kéo nét cười lạnh, bàn tay đưa lên mặt kính mơn ʈrớɲ, xóa đi tất cả, soi sáng ra mặt của mình. Tắm rửa xong đi ra, hắn lấy áo choàng tắm bên cạnh thắt dây lưng đi xuống lầu. Vừa vặn thấy hình ảnh Phó Nhiễm đang khom lưng tìm đồ. “Em tìm cái gì?” “Có sao?” Cô cũng không ngẩng đầu lên. Minh Thành Hữu kéo ra ghế ăn bằng gỗ điêu khắc tinh xảo. “Em đang ở đâu nào? Nói cho cùng tôi không ăn cái loại đó.” Phó Nhiễm kéo ra tủ lạnh, “Thế anh muốn ăn cái gì?” “Lấy trước chén vây cá tráng miệng.” Phó Nhiễm lấy ra một quả cà chua, hai quả trứng, cô nhìn thấy bày ở bên trong tủ có bún tàu, Minh Vân Phong khi có ở đây sẽ ăn điểm tâm, ông thích ăn mì phở. Tiêu quản gia săn sóc chu đáo tự nhiên sẽ chuẩn bị thỏa đáng. Ngón trỏ Minh Thành Hữu khẽ chọc mặt bàn, hoàn toàn một bộ dáng đại gia. “Nhanh lên!” Phó Nhiễm tại phòng bếp bận việc một hồi lâu, không bao lâu tắt lửa, từ phòng bếp mang ra hai bát mì sợi nóng hổi, đem bát kia bày ở trước mặt Minh Thành Hữu. Hắn ngược lại không có so đo, có lẽ là thực sự đói bụng, cầm lấy chiếc đũa không nói hai lời ăn luôn. Đối với Phó Nhiễm, cơm tối là tùy tiện đối phó, vậy mà bụng cũng đói kêu vang, tóc cô không có kẹp lên, theo động tác cúi người, tóc đen như tơ lụa chảy xuống, cô không thể không đem trái tay đè chặt lại sợi tóc, bởi như vậy, cả gò má trắng hồng liền hiện ra trước mặt mọi người. Hàng mi cô như núi xa xa, ngũ quan tinh xảo, làn da rất đẹp, dù cho không trang điểm đều hơn người một bậc. Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt nhẹ qua, chưa phát hiện ra trong lúc đó suy ngẫm, động tác trở nên chậm chạp. Phó Nhiễm chưa phát hiện ra điều này, vẫn tiếp tục vùi đầu vào trong bát trước mặt ăn. Hắn nhớ tới lúc ở trên xe, theo như lời cô nói, vẻ mặt tứ cố vô thân kia thậm chí làm người ta không dám đến gần. Phó Nhiễm bưng bát lên, uống súp. Khoé mắt Minh Thành Hữu khóe cạn mị, xác thực bộ dạng này của cô không giống đại tiểu thư Phó gia. Sau khi no bụng, cô chuẩn bị lên lầu. “Chờ một chút.” Minh Thành Hữu nắm lấy cổ tay cô. “Tôi còn chưa ăn xong.” “Tôi thấy mệt, lên lầu đi ngủ trước.” “Không được, ngồi xuống cho tôi.” Nhìn tướng ăn hắn ưu nhã, cho nên tốc độ thật chậm, khuỷu tay Phó Nhiễm tì lên mặt bàn lại ngáp liên tục, thật vất vả. Đợi đến khi Minh Thành Hữu đứng dậy, cô ngay cả khí lực để nhấc chân lên cũng không còn. Lên cầu thang lại càng mắt nhắm mắt mở, trở lại phòng ngủ đơn giản lấy nước súc miệng, sau đó cắm đầu ngã xuống giường lớn ngủ. Lúc rạng sáng, vừa lúc có trận bóng, tiếng Minh Thành Hữu đem âm thanh mở rất to vang lên, hắn tựa như không hiểu như thế nào là làm phiền cô. Phó Nhiễm trở mình trằn trọc, trong đầu âm thanh hỗn loạn, đành phải chui đầu vào trong chăn. Đang lúc mơ màng tựa như nghe thấy tiếng điện thoại bên cạnh. “Huống Tử, nhìn xem, đại chiến penalty, khốn kiếp cậu lại thua rồi, ngày mai tại Mê Tính cậu làm chủ. Đừng quên tìm vài người đẹp, lần trước những thứ kia cậu đào tới, thật chẳng ra sao…” Phó Nhiễm vô thức xoay người, con mắt hé mở, lờ mờ thấy đầu giường đèn vẫn sáng. Ngọn đèn chiếu ánh sáng hiu hắt trên mặt người đàn ông, không trách được Minh Thành Hữu có danh xưng đệ nhất mỹ nam. Hình ảnh như vậy ngay cả đang lúc nửa mê nửa tỉnh cô cũng có thể bị mê hoặc. Hắn liếc mắt, ánh mắt bất ngờ đối diện với cô, tâm tình của hắn phá lệ, tốt, hướng về phía đầu bên kia điện thoại. “Cứ như vậy, ngày mai 8 giờ gặp ở Mê Tính.” Phó Nhiễm nghe được âm thanh TV huyên náo vô cùng, có lẽ là âm nhạc sau khi trận bóng kết thúc, phấn khích mà kịch tính, Minh Thành Hữu nửa người trên trở về trong chăn, một khoảng cách nhanh chóng gần hơn, bộ ngực hắn rắn chắc áp vào sau lưng Phó Nhiễm, cánh tay thon dài ôm hướng eo của cô, môi mỏng gần sát gò má cô, cất tiếng nói ma mị. “Cấu kết, nghĩ tới tôi muốn em sao?” Hắn thắng cược, tâm tình tự nhiên sung sướng. Nhìn thấy Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh rất đáng thương, như thế nào cũng phải an ủi một chút. Cấu kết, cấu kết… Tên đáng chết này nghe có vẻ như lại thích gọi cô như vậy. Phó Nhiễm mặc một bộ sườn xám màu đỏ thẫm sắc phượng hoàng chiêu dương đứng trong một đám đông. Cô khó chịu, cố gắng co người lại, khuôn mặt nhăn nhó vì bị lớp trang điểm phủ lên. Cô có thân hình cao ráo. Dù cởi bỏ đôi giày cao gót cô cũng phải cao tới 1m7. Cô cảm thấy rất mệt mỏi khi phải đi đôi giày cao gót này. Đôi lông mày Phó Nhiễm nhăn lại, tỏ ý không kiên nhẫn được nay chính là bữa tiệc đính hôn của là ngày đại hỉ của hai nhà Minh - hôn phu của cô chính là Minh Tam thiếu ở thị trấn Nghênh An nổi danh công tử đào hoa, mỹ nam số một, là một đại soái ca giàu có. Phó Nhiễm không nghi ngờ tướng mạo của hắn, hắn thật sự có thể làm cho những người phụ nữ gặp mặt hắn lần đầu tiên phải kinh lúc này hắn lại đang làm một chuyện vô cùng xấu mẹ Minh gia giận đến xanh mặt. Cha mẹ Phó gia cũng không tốt hơn bao nhiêu. Toàn bộ hội trường đang tập trung nhìn vào cô với ánh mắt đồng tình thương cảm làm cho Phó Nhiễm cảm thấy không được tự nhiên. Cô đứng ở trên khán đài cao, kiên định nhìn vào bóng lưng của người đàn ông Ninh khóc sướt mướt nắm vạt áo Minh tam thiếu không thả."Anh thật sự đính hôn sao? Anh đã nói chỉ cần mình em mà. Chẳng lẽ những lời anh nói lúc trên giường là giả dối sao? "Minh Tam thiếu lấy ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt Thẩm Ninh."Ngoan, đính hôn mà thôi, anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu."Bữa tiệc đính hôn này đã chấn động khắp thành phố. Ký giả tự nhiên cũng không thể bỏ qua được những tin đồn bát quái xung quanh bữa tiệc này."Tam thiếu gia, anh có thể giới thiệu cho em biết vị tiểu thư này là ai không?""Tam thiếu gia, hôm nay là ngày đính hôn của anh, anh có biết vị hôn thê của anh vẫn còn đang đợi ở kia không?". . . . . .Phó Nhiễm nhìn Phó lão gia. Ông không kịp phản ứng, cũng không có ý lên tiếng chất vấn. Cô ngậm ngùi thở dài, lắc đầu. Minh lão gia là người đầu tiên thấy mất mặt đã lên tiếng ngăn cản đám kí giả phỏng Tam thiếu cùng cô gái lưu luyến không rời."Bảo bối, ngoan, trở về chờ tin tức của anh.""Còn phải đợi tin tức gì, anh cũng đã đính hôn rồi.""Thành Hữu, chớ hồ đồ!"Minh lão gia biết hắn đối với việc đính hôn này có chút bất mãn."Huống Tử"Tam thiếu gia lên tiếng."Đưa Thẩm Ninh trở về."Thẩm Ninh khó có cơ hội nhìn thấy Minh lão gia, sao có thể cam tâm rời đi như thế, ai không biết rõ tam thiếu gia là người đàn ông của cô, nếu muốn giành, cũng phải xem có đủ sức đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn lên,"Thành Hữu, em có thai con của anh.""A -" Tất cả mọi người vô cùng kinh chính là sự sỉ nhục của Minh Ninh ngẩng đầu lên, bộ dáng ngây thơ. Tam thiếu gia mới phút trước còn rất dịu dàng, giờ phút này liền cảm thấy vô cùng lo lắng. Đôi mắt híp lại thâm sâu nhìn chằm chằm vào Thẩm Ninh, khóe miệng hắn chứa ý cười. Vô tình ánh mất âm lãnh đó của hắn làm cô cảm thấy lo giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt lên má của cô,"Thẩm Ninh, em vừa nói cái gì, anh không nghe rõ.""Em...""Tam thiếu gia, vị tiểu thư này nói cô ấy mang thai con của anh!" Ký giả bên cạnh có ý tốt’ nhắc nhở."Phải không?"Hắn cười cười, Thẩm Ninh nhìn không ra tâm trạng của người đàn ông này, tâm trạng của hắn từ trước đến giờ đều không để lộ chút nào ra ngoài."Thẩm Ninh, em nói cho bọn họ biết em mang thai thật không?"Hắn tức này Thẩm Ninh lại phán đoán sai, hắn tức giận thật rồi."Em...Thật xin lỗi, em không có mang thai."Sự lạnh lẽo trong mắt tam thiếu gia tan đi. Hắn vỗ vỗ mặt Thẩm Ninh, không dùng quá nhiều sức nhưng âm thanh phát ra lại làm cho cô cảm thấy đau đớn. Hắn duy trì vẻ ngoài vô hại của mình, còn cô gieo gió gặt bão, bị rất nhiều đèn flash theo sát không ngừng."Huống Tử, đưa cô ấy đi."Sắc mặt của Minh lão gia lúc này mới dịu đi một chút."Thành Hữu, buổi tối em chờ anh."Trước khi rời đi Thẩm Ninh bỏ lại một câu .Tam thiếu gia nhớ tới cách đó không xa còn có một người phụ nữ đang đợi Nhiễm thấy người đàn ông to cao đang từng bước một tới gần mình. Hắn mặt một bộ vét đen. Chiếc áo sơ mi trắng bên trong tùy ý mở hai nút áo, không có phối hợp cà vạt. Hắn nhảy lên sân khấu. Lập tức cảm giác không khí hung hăng vênh váo đập vào Nhiễm cùng hắn nhìn nhau. Đây chính là Minh tam thiếu, Minh Thành Hữu. Ỷ vào ưu thế chiều cao, hắn ngạo nghễ ngắm nhìn khuôn mặt của cô, lông mày nhỏ nhắn, mắt to, miệng anh đào nhỏ, xuống chút nữa...Vóc người hấp dẫn, bộ ngực nở nang. Đây đúng là mẫu người hắn thích."Lấy ra đi."Hắn duỗi tay ra, bộ dạng công tử giàu có. Người điều khiển chương trình đưa chiếc nhẫn cho Thành Hữu nâng tay Phó Nhiễm, bàn tay cô trắng nõn, ngón tay thon dài, hắn cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn kim cương vẫn còn đang đeo vào bất ngờ Phó Nhiễm lại cong ngón tay lên."Như thế nào, không muốn?"Giọng nói hấp dẫn của hắn cất lên vô cùng mị lực. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua xương quai xanh của và hắn đang đứng rất gần nhìn cho tới khi có thể nhìn thấy rõ một dấu răng trên xương quai xanh của hắn chưa kịp tan đi. Cô tiếp tục quét mắt qua chiếc cằm kiên nghị, đôi môi thật mỏng, sống mũi thanh cao, đôi mắt đào hoa. Không thể trách được cô vừa mới nhìn thấy hắn đã cảm thấy mất hồn."Phó Nhiễm "Hắn khẽ đọc tên của cô."Chữ Nhiễm trong cấu kết sao?"Phó Nhiễm khẽ cắn cánh môi, ánh mặt trời hắt lên gương mặt cô làm cho má cô trở nên đỏ hơn. Minh Thành Hữu tức giận nhìn chằm chằm vào mắt cô, Phó Nhiễm dùng sức thu tay lại, tháo chiếc nhẫn mới được đeo vào một nửa ném đi. Chiếc nhẫn phát ra một tiếng keng. Dưới đài mọi người đều giật mình nhìn hai môi của Minh Thành Hữu khẽ nhếch lên, khóe mắt kiêu căng."Có phải cô không muốn?"Phó Tụng Đình khẽ đẩy vợ mình một cái. Người hầu bàn vội vàng tiến lên, khom lưng muốn nhặt chiếc nhẫn rơi trong ly sâm banh."Dừng tay "Minh Thành Hữu lạnh lùng cất giọng."Cô không tự nguyện sao?"Phó Nhiễm đứng yên bất động."Tính tình còn rất tự đại. Tôi chỉ mới nói một câu cấu kết thôi, vậy thì sao? Bị người đâm trúng chỗ đau thẹn quá hóa giận sao?""Phó Nhiễm!"Sau lưng truyền tới tiếng quát chói tai của Phó Tụng Đình. Sau một hồi im lặng, Phó Nhiễm thở Nhàn thấy không khí có chút hòa hoãn, bàn tay vừa thu vào lại vươn ra."Để cho cô ấy tự mình nhặt."Hắn cũng muốn nhìn xem cô cứng đầu tới mức nào, liệu có thể sửa cô Nhiễm đi tới, phát hiện dưới sân khấu các ký giả đang chĩa thẳng đèn flash vào mặt cô. Phải rồi, chỉ cần cô khẽ cúi người thì có thể xem là cô đang khúm núm, cúi đầu trước hắn rồi. Nhưng cô biết, sau chuyện này cô sẽ không được yên lắm là ngày mai các trang nhất của báo chí sẽ giật tít tam thiếu gia thương tiếc tiểu tình nhân, ngay tại bữa tiệc đính hôn đã vứt bỏ vị hôn mắt Phó Nhiễm dừng lại trên chiếc nhẫn. Sắc mặt Phạm Nhàn tràn đầy phẫn nộ, không dám đối mặt với con gái sườn xám trên người Phó nhiễm có thiết kế xẻ tà cao tới tận bắp đùi, chỉ cần cô ngồi xuống sẽ bị lộ hết. Cô cũng không để ý nhiều tiếp tục khom lưng xuống."Từ từ."Tam thiếu gia vốn là muốn ở bên xem kịch vui đột nhiên lên tiếng. Hắn tiến tới trước Phó Nhiễm khom lưng nhặt chiếc nhẫn lên. Hắn nhướng mắt cười nhẹ."Anh chỉ muốn đùa với em một chút, chuyện như vậy, nên để anh làm."Phó Nhiễm vừa kinh ngạc vừa thầm cảm ơn hắn, nhẹ thở ra. Minh Thành Hữu nâng tay phải của cô lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Phó Nhiễm ngẩng đầu, không biết sao, ánh mắt lại rơi vào vết cắn trên xương quai xanh của hắn. Giọng nói của hắn vô cùng ưu nhã nhưng cũng không giấu được sự đùa giỡn trong thật là một người đàn ông chu sân khấu vang lên tiếng vỗ tay. Minh Thành Hữu có thân hình cao tới 1m86, chỉ cần cúi đầu một chút, dễ dàng hôn lên trán Phó Nhiễm. Hắn ghé vào tai cô khẽ nói."Anh thấy cả chân em, làn da rất nhẵn nhụi, rất ** ."Nghi thức đính hôn tiếp tục tiến hành thuận lợi. Phó Nhiễm thở ra, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ Nhàn bưng đĩa đi tới bên cạnh cô."Tiểu Nhiễm, ăn một chút đi. Chắc là con đói bụng rồi?""Mẹ, đây chính là người đàn ông mà mẹ muốn con lấy sao?""Cái đứa bé này. Bao nhiêu phụ nữ muốn được ngồi lên chiếc ghế tam thiếu phu nhân, con..."Phó Nhiễm cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn."Con..."Phạm Nhàn không nói hai lời đoạt lấy ly rượu trong tay Phó Nhiễm."Để ý hình tượng một chút đi. Con là tiểu thư khuê các mà. Con muốn cho người ta nhìn thấy dáng vẻ này của mình sao?"Khóe miệng Phó Nhiễm vẫn lưu lại một chút xem thường."Biết thì thế nào? Cùng lắm thì từ hôn.""Tiểu Nhiễm..."Phó Nhiễm cắt đứt lời Phạm Nhàn."Theo yêu cầu của bọn họ, từ sau con sẽ ở lại nhà Minh Thành Hữu, có thể sẽ rất ít khi trở về.""Cái này mẹ biết, con phải nhớ rõ, hãy nhanh chóng mang thai, như vậy chiếc ghế tam thiếu phu nhân này con mới có thể yên ổn ngồi được."Phó Nhiễm không nói thêm gì lúc bữa tiệc đính hôn hoàn toàn kết thúc thì đã gần đến 9h chiếc xe Bentley màu sâm banh chạy vòng qua đài phun nước tiến vào hội trường. Toàn bộ người Minh gia trên dưới đều đang vội vàng tiễn khách, Minh Thành Hữu đi về phía chiếc xe dẫn đầu, tài xế trong xe liền mở cửa cho hắn."Em còn không đi?"Phó Nhiễm nghe vậy, đi tới trước, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng ôm eo cô, hơi đẩy, hắn và Phó Nhiễm liền ngồi vào xe. Minh Thành Hữu ra lệnh mở cửa sổ xe ra vì khi chạm vào cô hắn liền cảm thấy nóng rực trong người, hơi thở nặng đi qua quảng trường Vạn Nhiễm dựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vành tai đột nhiên nóng lên, cô nghiêng đầu, trông thấy gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu tới gần."Giúp anh che giấu anh sẽ không bạc đãi em.""Anh có ý gì?"Ánh mắt hắn phát ra nét hấp dẫn gợi cảm."Anh đi tìm tiểu tình nhân của anh."Hắn giương nhẹ cằm dưới. "Chú Vương, dừng xe.""Tam Thiếu, không trở về nhà sao?""Chờ tôi nửa giờ, thiếu phu nhân muốn ăn kem Haagen-Dazs."Chú Vương tươi cười."Thiếu gia thật là có tâm, được, tôi sẽ dừng xe ở ven đường."Bánh xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa xe ra bước nhanh rời đi. Gương mặt Phó Nhiễm trở nên cứng ngắc, nói thật, cô chưa bao giờ gặp gỡ một người nào như hắn cả. Chú Vương là người thân thiện, thừa dịp đó cùng Phó Nhiễm nói chuyện đôi ba mươi phút sau, vẫn không thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu cuộc điện thoại gọi tới máy của chú Vương."Thưa phu nhân..."Chú Vương xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Phó Nhiễm."Chuyện gì xảy ra, Thành Hữu không phải nói sẽ trở về sao? Người ở đâu?""Phu nhân, Tam Thiếu gia nói muốn mua chút đồ ăn cho thiếu phu nhân vì vậy có thể sẽ trở về muộn. Nói không chừng là đang trên đường về.""Cái gì? Không có chút quy củ gì cả. Ông đưa điện thoại cho Phó Nhiễm!"Chú Vương làm theo lời Lý Vận Linh."Phó Nhiễm, chuyện gì xảy ra? Đã khuya như thế này lại còn bắt Thành Hữu vất vả đi mua đồ ăn cho con. Con cũng không phải là đứa trẻ lên ba, tại sao lại cứ kén ăn như vậy? Hôm khác ăn không được sao, cứ nhất định..."Phó Nhiễm nhức đầu duỗi ngón tay ra, đặt nhẹ lên lông mi."Mẹ, chúng con ở quảng trường Vanda, hắn đi tìm tiểu tình nhân của hắn rồi, có thể là cô gái trong bữa tiệc tối nay."Mười phút sau. Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu từ nơi không xa sải bước tới , thân hình cao to của hắn chui vào bên trong xe, trên người toàn mùi nước hoa của người phụ nữ đó làm tràn ngập cả không gian chật hẹp trong xe, nút áo so với lúc rời đi còn mở nhiều hơn, dấu răng như in sâu Thành Hữu cười như không cười nhìn chằm chằm gò má Phó Nhiễm."Thiếu gia?""Lái xe."Hắn lạnh lùng nói. Chú Vương cẩn thận nhìn, xem ra Phó Nhiễm nói không sai, trong tay Minh Thành Hữu không có một túi đồ ăn nào."Rất tốt "Minh Thành Hữu dịu đi dồn Phó Nhiễm tới sát cửa sổ, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy bả vai của cô, kề môi vào tai cô nói."Trở về, xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!" Truyện của Thánh Yêu vẫn luôn là motif cũ nhưng cách viết và tình tiết truyện lại không cũ chút nào. Trong câu chuyện này chúng ta có thể gặp rất nhiều người có thân quen lẫn xa lạ. Tên khác Nhất Niệm Tác giả Thánh Yêu. Thể loại Hiện đại, hắc bang, hào môn, cường thủ, trước ngược nữ sau ngược nam, H 20+, HE. Tình trạng 188 chương + 35 NT - hoàn Trích đoạn nhỏ "Tôi đồng ý." Khi Minh Thành Hữu nói ra những lời này trước một cô gái khác thì anh nhìn thấy Phó Nhiễm đang nấp ở một góc tối giữa đám đông. Cô có đau lòng không? Anh vẫn luôn cho là cô không có trái tim. Phó Nhiễm vò nát tờ kết quả trong tay. Thật châm chọc biết bao, vào ngày anh kết hôn cô lại biết mình đã mang thai. Nếu cuộc đời là một vở kịch thì Phó Nhiễm lại không biết bản thân mình đang sống trong hài kịch hay bi kịch nữa. Thuở nhỏ, cô bị người ta đánh đổi. Từ công chúa biến thành lọ lem, còn lọ lem lại hóa thân thành công chúa. Ngày cô trở về vị trí của mình, lại nhận ra vốn dĩ có là công chúa hay lọ lem thì vẫn bất hạnh như nhau mà thôi. Ngày đính hôn của cô cùng Minh Thành Hữu, bồ nhí của anh ta đến hôn lễ tuyên bố mang thai. Cô bị đem ra làm trò đùa. Một cuộc hôn nhân đầy toan tính, cô lại chẳng thể chạy trốn. Vốn dĩ, hào môn thế gia chính là như thế. Trở về nơi thuộc về mình và làm những việc nên làm. Hôn nhân và tình yêu không liên quan đến nhau thì lấy ai cũng vậy mà thôi. Thành Hữu là một playboy, phong lưu thành tính. Anh chưa từng đặt người nào vào lòng. Có thể cợt nhã và đùa bỡn với tất cả phụ nữ trên thế giới này. Nhưng Phó Nhiễm lại khác, cô vì không yêu anh nên mới nhắm mắt bỏ qua. Bởi trong lòng cô, vẫn giữ hình bóng của một người. Giữ đến mức tim cũng đau đớn theo. Nhưng bây giờ, cho dù có thế nào thì cũng không thể thay đổi nữa rồi. Muộn màng... Ban đầu, chỉ là một cuộc hôn nhân giả giữa 2 người. Nhưng sau đó, Thành Hữu lại động tâm. Đúng vậy, anh động lòng trước cô gái Phó Nhiễm này. Một người luôn dùng sự thờ ơ lạnh nhạt và kiên cường của mình để che đậy đi những đau đớn tổn thương trong lòng. Anh muốn vì cô ấy mà yêu thương bảo vệ và chở che. Nhưng những biến cố và sai lầm của Thành Hữu dường như càng lúc càng đẩy hai người xa nhau hơn. Xa đến mức anh không thể đưa tay níu lấy cô lại. Chỉ có thể bất lực nhìn cô quay gót.. Là anh, ngay từ đầu không trân trọng cuộc hôn nhân này. Cũng chính anh, biết rõ bản thân rung động lại không ngừng để cho cô ấy tổn thương. Đến khi Phó Nhiễm mệt mỏi buông tay mới thật sự hối hận. Mà nào đâu biết, có những thứ không thể nói quên là quên được, cũng có những thứ buông lơi một lần cũng là đánh mất mãi mãi. Ngay khi tình yêu bắt đầu anh đã không nắm lấy. Để giờ đây khi sắp vuột mất mới biết hóa ra từ lâu anh đã yêu thương rồi. Vậy thì, "Kiếp sau, nếu như kiếp sau không nhận ra nhau thì sao? Phó Nhiễm, em có thể chờ anh không?" Truyện của Thánh Yêu vẫn luôn là motif cũ nhưng cách viết và tình tiết truyện lại không cũ chút nào. Trong câu chuyện này chúng ta có thể gặp rất nhiều người có thân quen lẫn xa lạ. Một người vì ganh tị ích kỷ mà không từ thủ đoạn nào để cướp đoạt thứ vỗn dĩ không phải của mình. Một người xem tình yêu và hôn nhân như trò chơi để có thể tự do đùa bỡn. Một người vì những tham vọng mà vứt bỏ ân tình bao năm. Một người lại vì một người chọn cho mình con đường khổ sở, không thể quay về... Tất cả đan xen vào nhau tạo nên một thế giới đầy hỗn tạp, ghê tởm nhưng lại chân thật đến phũ phàng. Đọc truyện này bạn đừng hy vọng tìm được thứ gọi là lãng mạn bay bổng hay sủng ngọt nhẹ nhàng. Nó ngược, ngược nhân vật cũng ngược người đọc rất nhiều. Và các bí mật tưởng chừng như được khám phá ngay từ đầu thì lại như mê cung mà đến phút cuối mới lộ rõ. Chân tình? Giả dối? Đâu mới là sự thật? Cùng nhau đọc Giả yêu làm thật và tìm lời giải đáp cho bản thân mình nhé. La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 Des by Tơ *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Google/huaban Phần 38 Phó Nhiễm ở bên ngoài không có mục đích đi khắp nơi dạo suốt một vòng. Mới đầu nghĩ hẹn Tần Mộ Mộ cùng Tống Chức, nhưng trải qua chuyện náo loạn cùng Minh Tranh như vậy, tâm tình đó cũng bị xua tan mất. Tới gần tối, lúc này xe Audi màu đỏ mới thong thả trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, cô đi từ gara ra, không để ý đi lên phía trước. Lúc sau cô vô thức ngẩng đầu, thấy người đứng ở trong hoa viên là Minh Thành Hữu. Hành lang có kiến trúc xây dựng hiện đại, hai bên cân xứng có tám hình dáng các loại hoa khắc trên cửa gỗ, hướng bao trùm trên đỉnh đầu là cây Tử Đằng, lúc này đã gần đến mùa đông nên không thể mở rộng tầm mắt, cây lá xanh tươi rộng rãi xòe ra. Nếu vào đúng lúc như tình cảnh này mà có hoa Tử Đằng rủ xuống nhất định có thể mê loạn mắt người. Trên người Minh Thành Hữu mặc một bộ tây trang màu trắng sạch tinh khiết, lóa mắt, sáng chói lưu ly. Giữa lông mày như có lưu một ánh chiều tà hắt vào, Phó Nhiễm đứng ở trên con đường nhỏ, thấy hắn quay đầu lại, cảm giác người đàn ông trước mặt chân thật như vậy, không có chút nào là đang lấy lòng mọi người. “Em đi đâu?” Cô nghiêng đầu bị gió thổi loạn sợi tóc “Đi ra ngoài đi dạo một vòng.” Minh Thành Hữu nhấc chân lên đi đến bên cạnh Phó Nhiễm. “Với ai?” Cô cố che dấu, giữ nét mặt vẻ tự nhiên. “Oh, vốn là định hẹn Mộ Mộ cùng Xèo Xèo, nhưng bọn họ cũng không tới, em chỉ có đi một mình.” Ánh chiều tà phía tây hừng hực khí thế trông dày đặc như máu, Phó Nhiễm đi vài bước lại dừng lại, tay phải đặt ở trên trán, giống như đang lầm bầm lầu bầu. “Cũng không biết khi nào thì có thể kết thành tuyết?” Minh Thành Hữu vòng qua bả vai cô, mang theo cô cùng đi lên phía trước. “Dựa vào loại ngày như thế này, năm nay có thể có không biết bao nhiêu tuyết.” Minh Thành Hữu thu hồi ánh tà mị trong mắt, im lặng ôm Phó Nhiễm trở về đến trong phòng. Khoảng cách hai người nằm ở trên giường không hề ngăn cách một tay, trong chiếc chụp đèn trong suốt, ánh sáng như vung cánh hồ điệp bao phủ lên hai người. Minh Thành Hữu nghiêng người, cánh tay đưa tới, trong nháy mắt Phó Nhiễm như đã đề phòng trước, cô xoay người đem phần lưng quay về phía hắn. Minh Thành Hữu chống nửa người lên trên, bàn tay dán sát vào bên eo cô vuốt ve nhiều lần. Phó Nhiễm không khỏi bực bội hất tay của hắn ra. “Có phải tính em lạnh nhạt không?” Giọng người đàn ông không ngăn được ảo não. Phó Nhiễm đắp chăn co lại hướng thành giường, chẳng lẽ tình du͙c thật sự có thể cùng tình yêu tách ra sao? Thân thể của cô đã tiếp nhận Minh Thành Hữu hai lần, lần đầu tiên là sau khi ở trong trạng thái hoàn toàn say rượu không tỉnh táo, có thể lần thứ hai, ngay cả mỗi bước hắn đi vào, bất kể là cô muốn quên nhưng trong ký ức vẫn còn như mới. Cô không phải là không có rung động, cho nên mới sợ hãi. “Em mệt mỏi.” Ánh mắt Phó Nhiễm nhắm lại, giấu gương mặt buồn bực vào chăn mền. Ban ngày Minh Tranh làm một việc không khác gì ném vào cuộc sống thật vất vả mới yên tĩnh của cô một đòn trí mạng. Giật mình, những rung động vẫn gợn sóng như cũ, cô không ôm hy vọng xa vời, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự cô không mong muốn điều gì. Bên cạnh không có động tĩnh, một lát sau, Phó Nhiễm nghe được tiếng tắt đèn. Lúc nhận được điện thoại Lý Vận Linh gọi tới, đúng lúc Phó Nhiễm đang ở phòng làm việc, giọng điệu đầu điện thoại bên kia cứng nhắc. Ngoại trừ nói cô lập tức về nhà một chuyến, ngoài ra những lời khác không có nói nhiều. Trực giác Phó Nhiễm không rõ lắm, lúc lên xe gọi cho Minh Thành Hữu, lại phát hiện bên kia không người nào nghe máy. Xe đi vào biệt thự Nam Đường, Phó Nhiễm đem đồ tốt đã mua lấy ra từ phía sau cốp xe, cô vội vàng đi về hướng phòng khách. Chân phải mới bước vào, liếc mắt liền thấy Minh Tranh ngồi đưa lưng về phía cô. Đối diện còn lại là Lý Vận Linh sắc mặt rất khó coi cùng với Minh Vân Phong. Trong lòng Phó Nhiễm lộp bộp hạ xuống, bước chân đi qua đại sảnh phát ra âm thanh không khỏi đơn độc, cô mang thứ đó để ở một bên. Nhưng hai người lại ngó cũng không thèm ngó lấy một cái, Lý Vận Linh đưa tay chỉ sang một cái ghế sa lon bên cạnh. “Con đến ngồi chỗ này.” Phó Nhiễm thấp thỏm ngồi xuống, ánh mắt trông thấy thần sắc Minh Tranh lạnh nhạt, trong lòng lúc này mới thoáng nhẹ nhõm. Bảo mẫu mang cho cô cùng Minh Tranh mỗi người một ly trà ngâm thượng hạng. Từ trên ghế salon, Minh Vân Phong rút ra từ trong phong thư một tấm hình ném qua, tấm ảnh ngửa lên rơi tới hướng khay trà, còn có cả một tờ giấy A4. “Đây là bị ký giả nào đó chụp ảnh gửi đến, đối phương nói muốn giải quyết phải cam lòng chi tiền, may mắn là hắn cần tiền. Chuyện này một khi cho lên báo, Minh gia chúng ta bày mặt ở kia sao? Lão Đại, nói một chút!” Minh Tranh đưa tay với lấy tấm ảnh cầm ở trong tay, Phó Nhiễm liếc nhìn, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. Bất luận là từ góc độ nào nhìn xem, ít nhất chỉ bằng nhìn vào việc bọn họ há miệng là đã không thể nào nói rõ. Ngón tay Lý Vận Linh nhiều lần vuốt phẳng dây vòng ngọc đeo ở cổ tay trái, gương mặt bà không rõ thần sắc nhìn về phía Phó Nhiễm. Lúc này có Minh Vân Phong ở đây, bà không tiện nói nhiều. Minh Tranh đặt tấm hình trở về chỗ cũ, lại trầm mặc như trước. Minh Vân Phong hừ lạnh, không khí ngược lại hạ xuống, trong phòng khách lớn tĩnh lặng, ngay cả tiếng của một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy. Lời kế tiếp của Minh Vân Phong quả thực lại như mặt đất bằng phẳng nghe một tiếng sấm sét. “Tiểu Nhiễm là em dâu tương lai con, con có biết hay không? Nếu như con thực sự cố ý, lúc trước đám hỏi cho con cùng Phó gia, thời điểm đó con “Cha…” “Ông xã, đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể, để nghe hai đứa từ từ nói.” “Lão Đại, đến tột cùng thì hiện tại con có chủ ý gì?” Trong lời nói của Minh Vân Phong hiển thị nghi ngờ. Minh Tranh suy nghĩ hết lần này đến lần khác đề phòng Minh Vân Phong sẽ sinh lòng nghi kỵ, hắn ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm nói ra. “Chính xác là con cùng Tiểu Nhiễm vào mấy năm trước đã biết nhau, về sau con ra nước ngoài, mất liên lạc một cách tự nhiên, thời điểm cha có ý tác hợp cho chúng con, con cũng không biết cô ấy là con gái của Phó gia.” “Lão Đại, ý của con là trong lòng con còn có Tiểu Nhiễm?” Giọng nói Lý Vận Linh không khỏi khẩn trương, trực tiếp bức Phó Nhiễm không thể có đường để lui. Phó Nhiễm đặt hai tay trên đầu gối, lại lặng lẽ nắm chặt, trong lòng lại như có hai âm thanh lôi kéo cô, một bên bảo cô che lỗ tai đừng nghe, một bên khác cũng đang nói, nghe một chút cũng có làm sao? Chẳng lẽ lời nói ngày đó ở trên xe không được cô tin sao? Cô đặt bản thân mình ở nơi đây, nhưng lại không có quyền không nghe. “Lão Đại” Tiếng Minh Vân Phong dịu xuống. “Con là nghĩ sẽ lui thời gian hôn sự cùng La gia?” Minh Tranh ngồi ở chỗ bên trái Phó Nhiễm, khoảng cách rất gần, nhưng trong tiếng nói của hắn như có cách sau một lớp nào đó, cảm giác mơ hồ nghe vào trong tai lại không chân thực “Cha, mẹ, ảnh chụp chỉ là mượn góc độ mà thôi, chuyện con cùng Tiểu Nhiễm sớm đã qua, hai người yên tâm, con hiểu được mọi chuyện.” Cũng không phải là như vậy sao? Từ trước đến nay hắn đem hai chữ đúng mực đắn đo lo cho thoả đáng. Ánh mắt Phó Nhiễm nhìn thẳng, cảm thấy trong hốc mắt có chút ẩm ướt mông lung, đợi một lúc chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện ánh mắt của mình dừng lại ở trên giá sách bày một mâm hoa lan. Sắc trắng ưu nhã trong sạch, không có chút dơ bẩn. “Vậy chuyện con cùng La Văn Anh phải mau chóng thu xếp, đề phòng mọi người bên ngoài đồn đại không hay.” Đúng như Lý Vận Linh lúc đó đã lường trước, phương pháp chặn lại lời đồn đại tốt nhất là nếu nó tự sụp đổ. Mười ngón tay Minh Tranh đan cài đặt tại đầu gối, lúc hắn giương mắt lên, tầm mắt giả vờ như lơ đãng liếc về hướng Phó Nhiễm. “Cha, con biết rõ.” Minh Vân Phong dứt khoát nhân cơ hội này làm chủ. “Nửa tháng sau, ta sẽ sắp đặt xong cho hai đứa.” Lần đầu tiên Phó Nhiễm thấy ánh dương xuyên qua phòng khách trông như là sắc tối, chiếu lên trên người không hề cảm thấy nhiệt độ, là ai nói nơi nào có ánh mặt trời nơi đó sẽ có ấm áp? “Vâng” Tầm mắt Minh Tranh rũ xuống> Minh Vân Phong từ đầu đến cuối chưa nói Phó Nhiễm một câu, nhưng mỗi lần trong lời nói lại nói bóng nói gió. Cô buồn bực khó chịu, định hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ lồng ngực như không ngăn được chua xót lấp đầy. Cô không thể rơi lệ ở đây, chỉ có thể tiếp tục ở vào cảnh lúng túng như thế, giống như bị người khác lột sạch y phục ở trước mặt mọi người. Lúc này, cô nghĩ đến nhiều nhất là có người mang cô rời đi, dù là cho cô một chút sức lực, để không đến mức làm cô không còn chỗ nương tựa. Cho nên, khi cô nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu thình lình xuất hiện ở cửa, chóp mũi Phó Nhiễm không nhịn được đau xót, nước mắt tựa như lao ra. Cô không phải là không có thời điểm yếu đuối, lớp ngụy trang cố nén bị vỡ ra, điều cô cần so với người khác lại càng nhiều. Mà người có thể giúp cô vén ra mây mù, cánh tay có thể đem cô ra từ góc tối hít thở không thông, có lẽ, đúng là chỉ có cánh tay mỗi ngày cô đều có cơ hội nắm lấy kia. Truyện Giả Yêu Làm Thật, chuyện nói về một cô gái bị một người đàn ông trêu chọc, lấy tình yêu của cô ra mà đùa giỡn một cách quá đáng khiến cô cảm thấy nhục nhã không dám nhìn mặt ai vốn dĩ là con nhà giàu, là một đại thiếu gia có tiếng có quyền thích trêu chọc ai thì trêu chọc không ai dám ngăn cản. Hắn coi cô như một món hàng thích tới thì tới thích đi thì đi, còn giả vờ nói muốn kết hôn với cô, rõ ràng là hắn đã có vị hôn thê khi cô nói là đồng ý thì hắn cười khinh và xé nát tờ kết hôn đó, lúc đó cô biết hắn là một kẻ vô liêm sỉ. Thật châm chọc biết bao, vào ngày anh kết hôn cô lại biết mình đã mang thai.

truyện yêu giả làm thật